Đêm dài thêm, từ khi chúng ta...
Nhìn nhau mà chẳng thể nói một lời cho nhau thấy vui
Em cứ giữ mãi, nỗi hoang mang riêng mình em trong tim
Anh buông câu thở than trong từng nỗi vui
Sao em không khóc lên để vụt tan đi
Sao anh không thể ôm em để xoá hết
Không gian kia thẫn thờ như người điên, ta ngây ngô trách nhau vội vàng
Sao đêm cứ mãi từ chối ngày mai
Dày vò lòng người mãi khi không một ai
Anh chìm trong màn đêm hiu quạnh
Chợt nghe thấy âm thanh từ ai, giật mình tỉnh giấc đôi tay lạnh buốt đắng cay
Đông dài trôi hoài mong quay về những tháng ngày còn yêu nồng nàn lúc bên nhau
Rồi lại nhận ra những câu ca quen thuộc mà
Chẳng thể nào tìm thấy bóng em từ những thói quen
Đêm dài mình anh đi tìm mãi, mình anh vẫn lang thang đường đêm